lehung-autodaily
Administrator
Hành trình này chúng tôi đã thực hiện từ cách đây tròn nửa năm. Nửa năm qua, chẳng quá ngắn cũng chẳng quá dài, đủ để quên những thứ cần quên, và không bao giờ đủ để xóa nhòa những ký ức cần nhớ.Kì 1: Giấc mơ và sự ám ảnhKì 2: Trên bầu trời HimalayaKì 3: Thị trấn LuklaKì 4: Đường trek đến Namche BazaarKì 5: Sốc độ cao ở Tengboche Kì 6: Kì vĩ Ama DablamKì 7: Bỏ cuộc ở ChukkungĐường lên ChukkungMặc dù đã nỗ lực thực hành các biện pháp thích nghi độ cao (leo cao ngủ thấp, uống nhiều nước, nghỉ ngơi điều độ, đi chậm rãi, hít thở sâu), song cơn đau đầu quái ác quay lại hành hạ tôi khi đêm xuống. Tôi có cảm tưởng như một khi cơ thể suy yếu, đủ thứ bệnh tật sẽ xuất hiện, trở nên trầm trọng hơn và kéo dài dai dẳng. Bình thường cứ cách 2 tháng, răng khôn của tôi mọc 2-3 ngày đau nhẹ rồi tự hết, nhưng lần này 4 cái cùng đồng loạt lên cơn mọc, hai bên lợi sưng vù, trắng hếu đầy mủ. Cơn đau ngày càng kinh khủng, buốt lên tới óc.Tối hôm trước tôi đã đi hỏi quanh 1 lượt tất cả những khách du lịch khác cùng trọ với tôi xem họ có mang thuốc kháng sinh/ giảm đau nào dành cho răng không, nhưng chẳng ai mang. Không chỉ dừng lại ở đó, dạ dày cũng ra sức "đình công" bởi những cơn co thắt cứ nhói lên từng chặp. Dấu hiệu này tôi chỉ bị 1 lần duy nhất cách đây đã vài năm, giờ tự dưng xuất hiện lại "thật đúng lúc".Quả thực trong tình cảnh đó, khi tất cả mọi thứ dường như đang chống lại tôi, thì tôi trở nên bất cần hơn, lỳ hơn. Trong đầu tôi ngày càng thôi thúc việc tiếp tục hành trình, miệng lẩm bẩm "you can't knock me out", thi thoảng lại nghĩ đến câu nói của Đảm - đứa bạn tôi: "Đi đi, chết thế nào được".Đường lên ChukkungCó lẽ 1 trong những biến chứng của bệnh độ cao là sự thiếu tỉnh táo trong suy nghĩ và những biến đổi bất thường trong tâm lý, cảm xúc. Trước giờ khởi hành tôi thấy hào hứng vô cùng, lòng phơi phới khi nhét lá cờ Việt Nam vào trong túi áo, đinh ninh tuyệt đối rằng mình sẽ mang được nó lên top của Island Peak. Dọc đường đi, tôi còn khẽ hát và nhiều lần tự nói trong đầu: "Chết thế nào được" rồi cười khoái chí.Đỉnh Island PeakQuãng đường trek đến Chukkung chỉ tốn tầm 3 tiếng nên chúng tôi cũng không vội lắm. Dọc đường, tôi cho phép mình nhẩn nha chụp ảnh, thở dài, ảo vọng, sung sướng. Island Peak nhìn ngày càng gần hơn bao giờ hết, sườn núi phủ trắng băng chói lòa trong nắng và dưới nền trời xanh như không thật. Đó là 1 quãng đường trek rất đẹp.Cửa ngõ ChukkungQuá trưa, chúng tôi chạm cửa ngõ Chukkung. Sau khi ăn trưa, Dil hẹn chúng tôi 3h sẽ ra gặp bạn mountain guide khác để học cách sử dụng các thiết bị chuyên dụng cho việc leo dây và đi trên băng.Một tiếng sau khi ăn trưa xong, những hân hoan ảo mộng từ sáng vấp phải thực tế khắc nghiệt. Tôi gục hẳn.Lỡ hẹn với Island PeakNằm trên giường, tôi có cảm tưởng từng mạch máu trong đầu mình đang căng ra. Cơn đau đầu khủng khiếp nhất tôi đã từng trải qua, đến mức chỉ một cử động đầu nhẹ cũng đau như ngất đi. Tôi nằm đờ như bị liệt, không đủ sức để ngọ nguậy đầu, không đủ sức để nhấc chân nhấc tay hay làm bất cứ điều gì.Hành trình đến Island Peak của tôi bị lỡ dở vì sốc độ cao3h chiều, Dil gõ cửa phòng tôi bảo ra thử giày đi tuyết và học về các loại dây dợ móc nối. Tôi mấp máy môi bảo nó cứ ra trước đi, tôi nằm nghỉ 1 lúc nữa rồi ra sau, không có gì phải lo hết. Nó nhìn tôi chằm chằm, hỏi mày chắc chứ, mày có ổn không. Tôi bảo ổn, chỉ cần nghỉ 1 lúc nữa thôi. Song, nhìn ánh mắt nó, tôi hiểu nó nghĩ gì. Tôi không dám nói thật với nó về tình trạng của tôi. Tôi sợ nó sẽ không cho tôi đi tiếp.Còn lại một mình trong phòng, lần đầu tiên kể từ đầu chuyến đi, cảm giác bất lực và tuyệt vọng tràn đến. Tôi không thể ngăn được nước mắt cứ ứa ra. Vào lúc đó, tôi biết chắc chắn rằng tôi không đủ sức để tiếp tục trek đến Island Peak base camp, nói gì đến việc leo lên đỉnh của nó. Có lẽ khi người ta quá mong ngóng điều gì, người ta càng cảm thấy đau khi không thực hiện được. Hành trình đến Island Peak đã từng hiện hữu trong tâm trí tôi trong suốt thời gian dài. Vậy mà giờ đây, thực tế phũ phàng đã đánh bại tất cả những ước mơ của tôi. Tôi là một đứa bệnh nhân ốm yếu đang đếm từng giờ để được hạ độ cao. Tủi thân, bất lực, đơn độc, tôi như rơi xuống một cái hố đen ngòm, không đáy.Tôi biết mình chưa đủ sức và phải kiên nhẫn chờ 1 dịp khácKhi Dil quay lại xem tình trạng tôi thế nào, tôi chỉ nói được với nó 1 câu: "Ngày mai tao ở lại đây. Mày dẫn hai bạn của tao đến Base camp nhé", rồi nhắm mắt lại, lặng yên. Tôi quá mệt để có thể dài dòng giải thích, cũng như sợ rằng càng nói tôi sẽ càng không chịu nổi và òa khóc. Dil cố gắng an ủi tôi rằng sẽ còn nhiều dịp để quay lại và thực hiện, rồi lặng lẽ khép cửa ra khỏi phòng.Trộm vía mặc dù cả chiều lẫn tối chỉ nằm bẹp 1 chỗ rên rỉ, người ngợm bất động, nhưng nửa đêm thì đột nhiên tôi lại thấy bình thường trở lại. Cơn đau đầu dịu bớt và dần biến mất. Tôi lọ mọ dậy pha Ensure uống cho dạ dày đỡ ọc ạch. Mọi thứ im ắng đến lạ lùng. Bên ngoài cửa sổ, những đỉnh núi trắng xóa băng tuyết vẫn hiện lên lờ mờ trong màn đêm đen.Giờ đây khi thần kinh không còn phải căng lên chịu đựng sự hành hạ về thể xác, tôi nằm nghĩ lại tất cả những gì đã trải qua trong một tâm trạng dịu nhẹ và thư thái. Mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân của nó. Tôi bắt đầu tin rằng việc không tiếp tục hành trình có khi lại là việc tốt cho tôi. Từ trước đến nay trước mỗi chuyến đi xa, tôi đều lên thắp hương cho ông bà tổ tiên và mong ông bà phù hộ cho cháu có những hành trình an toàn, chân cứng đá mềm. Tôi luôn tin rằng tôi có được sự phù hộ che chở đó. Vì vậy, những trở ngại và khó khăn tôi đang gặp biết đâu chính là những sự che chở bảo vệ để tôi không tiếp tục liều mình dấn thân vào chặng đường phía trước - có thể gây ra nguy hiểm lớn hơn cho tôi. Tôi biết mình chưa đủ sức và phải kiên nhẫn chờ 1 dịp khác.Nuối tiếcSáng hôm sau khi tôi tỉnh giấc, các bạn đã ăn sáng xong và chuẩn bị cho chuyến trek đến Island Peak base camp. Trung kể cho tôi việc họ tập đi trong đôi giày đi tuyết nặng phải đến 2kg thế nào, học cách đu dây với móc miếc thế nào.Hiện giờ tôi cảm thấy khá khỏe khoắn, tôi ước tính đủ sức trek lên base camp. Song, suy nghĩ đó chỉ lướt thoáng qua. Tôi đã quyết định dừng lại và tôi tin rằng điều đó tốt cho tôi hơn.Sức khỏe khá hơn cũng đồng nghĩa với việc tôi sẽ không phải nằm lai Chukkung nghỉ ngơi và chờ đợi mọi người nữa. Một bạn porter sẽ dẫn tôi về lại Dingboche ngay sau khi ăn sáng xong, trong khi đó Dil và 1 bạn porter khác sẽ đi cùng hai người bạn tôi đến Base camp.Tôi thầm nuối tiếc vì phải bỏ cuộcSáng nay trời xanh ngắt, nắng đẹp rực rỡ. Tôi thầm nuối tiếc khi tiễn hai bạn lên đường. Tôi rất rất mong họ sẽ chinh phục thành công Island Peak. Khi bóng những người bạn khuất xa dần và biến mất hẳn, tôi mới quay trở lại phòng ăn.Island Peak (tiếng địa phương gọi là Imja Tse) là đỉnh núi "bận rộn" nhất ở khu vực Solu Khumbu. Đây là đỉnh được đánh giá tương đối dễ, chỉ cần có 1 chút kiến thức và kỹ năng leo núi cơ bản là có cơ hội chinh phục thành công. Với độ cao ở tầm trung bình, nó được đông đảo dân leo núi lựa chọn "thử sức" trước khi lên các đỉnh cao khác. Nó cũng mang đến cơ hội dành cho dân amateur có được hình dung và cảm giác khi leo trên băng, đi trên sống núi đầy băng tuyết là thế nào. Vì lẽ đó, vào mùa leo núi, Island Peak đông nghịt người. (Về sau, Trung kể cho tôi có khoảng sơ sơ 100 cái lều ở base camp).Hai bạn đồng hành chuẩn bị lên đường chinh phục Island PeakTừ Chukkung trek đến IP base camp (5100m) mất khoảng 3 tiếng. Người ta có thể lựa chọn dừng lại nghỉ ngơi ở đây và sẽ bắt đầu hành trình lên đỉnh từ nửa đêm; hoặc trek tiếp lên IP high camp và thời gian xuất phát lên đỉnh sẽ lùi lại thêm một chút.Từ IP base camp lên đỉnh mất từ 9 - 11 tiếng. Do vậy người ta thường lần lượt xuất phát trong khoảng 12h đêm - 2h sáng để đảm bảo thời gian lên đỉnh muộn nhất cũng không quá 2-3h chiều. Tính toán như vậy để mọi người sẽ có đủ thời gian cho việc kịp leo xuống trong ngày.Do vậy, tôi tính rằng trong trường hợp các bạn đi trễ thì phải đến ngày kia tôi mới gặp lại hai bạn ở Dingboche.Xem tiếp Kì 8: Những ngày của cảm xúcRosy (Theo TTTĐ)Ảnh: rOsy