Ngày 2: Mercedes-Benz V-Class Tour 2016

Lạc vào miền siêu thực
Ngồi trên chiếc Mercedes-Benz V-Class V220d thoải mái ngắm cảnh rồi dừng lại chụp hình, cô bạn đồng nghiệp bên cạnh tôi cứ nhắc đi nhắc lại: “Biển Việt Nam mình đẹp quá, càng đi càng thấy đẹp”. Mà quả vậy, hành trình dọc những cung đường biển đẹp nhất Việt Nam từ Vũng Tàu trở ra Phú Yên của chúng tôi “độ đẹp” cứ tăng dần theo từng cây số.
Hanh%20trinh%20Vclass%20(10).jpg
Hành trình dọc những cung đường biển đẹp nhất Việt Nam của chúng tôi “độ đẹp” cứ tăng dần theo từng cây số[/i]
Nếu như ngày đầu tiên của hành trình Mercedes-Benz V-Class như thiên đường trong mắt chúng tôi thì ngày thứ 2 lại cứ ngỡ mình lạc vào những miền siêu thực. Đêm chúng tôi nghỉ ở Vĩnh Hy resort và đón cơn mưa biển tầm tã. Cả đoàn có chút lo lắng, nhưng anh “thổ dân” xứ Phan Rang mà chúng tôi có dịp trò chuyện thì chẳng nghĩ vậy. “Yên tâm, mưa to thế này, sáng mai giời sẽ trong lắm, tha hồ mà sáng tác”.
Tính cả ngày khởi hành, đây là buổi thứ 3 chúng tôi “mò” dậy từ 4h sáng để chuẩn bị máy móc kịp ra đón bình minh ở những nơi cả đoàn dừng chân. Dậy từ nửa đêm nên vài “chiến sỹ” có chút mệt mỏi, nhưng “trời rất biết chiều lòng người”. Đổi lại sự vất vả, sáng hôm sau “trời quang mây tạnh”, khung cảnh sau cơn mưa đêm qua chẳng có khoảnh khắc nào có thể đẹp hơn thế. Trải nghiệm bằng mắt và cảm xúc với ly cà phê khi chờ bình minh lên, sương giăng trên biển hệt như một làn khói mỏng mờ ảo đến ma mị.

Hanh%20trinh%20Vclass%20(7).jpg
Hanh%20trinh%20Vclass%20(6).jpg


Bình minh Vĩnh Hy đẹp như tranh. Tại nơi hoang sơ và chưa bị con người cải tạo quá nhiều, Vĩnh Hy làm cho tất cả những ai yêu phượt, yêu những vùng đất còn nguyên sơ với cảnh đẹp tuyệt trần phải vỡ òa trong hạnh phúc. Trước mặt chúng tôi là cả một vùng biển rộng lớn với nước xanh trong vắt in cả bóng trời, cứ ngỡ như cả nước và trời đã hòa làm một, biển mênh mông lại càng mênh mông hơn.
Đứng ở trên cao trông xuống, thấy vịnh Vĩnh Hy được bao bọc ba mặt bởi núi xanh và những tảng đá vôi lớn với nhiều hình thù kỳ lạ. Khi mặt trời đã lên cao, xa xa hiện lên những bờ cát dài trắng phau đẹp đến ngỡ ngàng. Những ngôi nhà của ngư dân ẩn hiện trong những tán lá cây, hoặc khuất sâu sau những rặng dừa. Tất cả đều uốn lượn theo đường cong của chiều dài bãi biển. Thuyền bè như đang nằm trên một tấm thảm màu xanh của biển.
Vĩnh Hy đẹp là thế nhưng chúng tôi đến đây không phải để nghỉ dưỡng, thời gian ít ỏi lưu lại chưa đủ để khám phá cho hết cảnh sắc nơi này. Đành hẹn một dịp khác vì trước mắt chúng tôi vẫn còn cả một hành trình dài. Phải lên đường cho kịp vì những Vân Phong, Đầm Môn còn đang chờ đón phía trước.
Đích đến của chúng tôi ngày hôm nay là Đầm Môn (Khánh Hòa), và để tới được đó, chúng tôi sẽ có dịp cùng Mercedes-Benz V-Class lăn bánh trên cung đường dài 16km nối vịnh Vĩnh Hy với bãi biển Bình Tiên.
Hanh%20trinh%20Vclass%20(15).jpg
Mercedes-Benz V-Class lăn bánh trên cung đường dài 16km nối vịnh Vĩnh Hy với bãi biển Bình Tiên[/i]
Con đường được xây dựng băng qua những ngọn núi, vậy nên chúng tôi luôn có cảm giác mình đang đi trên đỉnh cao, phóng tầm mắt sang bên là những hòn đảo, là biển rộng mênh mông. Chốc chốc lại bắt gặp một điểm dừng chân được thiết kế rộng ra phía ngoài, nơi lữ khách có thể đứng đó tha hồ ngắm và cảm nhận từng đợt gió biển thổi mơn man, mát rượi.
Hai bên đường là những chú dê tung tăng gặm cỏ trên sườn núi hướng mặt về phía biển, xa hơn nữa là những cánh đồng muối trắng phau, mùi muối nồng còn sộc thẳng lên cánh mũi - một ấn tượng cực kì khó quên. Con đường mềm mại như lụa chạy giữa một bên núi xanh mướt, một bên là biển in màu trời.

 

Hanh%20trinh%20Vclass%20(2).jpg
Hanh%20trinh%20Vclass%20(16).jpg



Sau những phút giây lái xe thư giãn và chiêm ngưỡng vẻ đẹp hùng vĩ của thiên nhiên hai bên đường, tôi quyết định thử thách khả năng ôm cua đèo dốc liên tục của Mercedes-Benz V-Class. Trên con đường uốn lượn quanh co, dốc cao từ 8 đến 10%, tôi tận dụng món “vũ khí” cặp lẫy chuyển số trên vô-lăng để lên dốc, đổ đèo cho an toàn mà không phải dùng quá nhiều đến phanh. Khi vượt dốc, nhấn mạnh chân ga, V-Class dường như “bừng tỉnh”. Dù động cơ “kêu” lớn nhưng bù lại nó cung cấp một sức mạnh vừa đủ để dễ dàng giúp xe vượt qua mà không gặp bất kì trở ngại nào. Vô-lăng của xe cực kì chuẩn xác và chắc chắn, hệ thống cân bằng điện tử đã ngăn chặn toàn bộ những cú văng đuôi. Cả 7 người ngồi trên xe đều cảm thấy vô cùng thoải mái.
Hanh%20trinh%20Vclass%20(12).jpg
Cả 7 người ngồi trên xe đều cảm thấy vô cùng thoải mái[/i]
Cung đường 16km có chất lượng mặt đường rất tốt, lại điều khiển những chiếc xe “Mẹc”, nhưng chúng tôi cũng phải mất tới hơn 1h đồng hồ mới đi hết lộ trình. Chỉ bởi dọc đường đi có quá nhiều cảnh đẹp, chiếc xe liên tục dừng lại chờ chúng tôi tác nghiệp, chụp ảnh. Cứ thế, con đường dẫn chúng tôi đi cho đến khi gặp quốc lộ 1A, cả đoàn đánh lái rẽ phải trong tiếc nuối, hướng về phía thành phố Cam Ranh, qua Nha Trang rồi tới một “miền siêu thực” khác – bán đảo Đầm Môn nằm trong vịnh Vân Phong.
Những điều “lạ” ở Đầm Môn
Trước đây, Đầm Môn là địa danh xa lạ đối với cá nhân tôi và với cả không ít người. Dù là “dân đi” nhưng cũng phải 2 năm trước tôi mới có dịp đến nơi này. Nhưng như nhiều người vẫn nói, có những nơi đến là nhớ, và nhớ rồi nhất định phải quay lại. Đầm Môn là một nơi như thế, nếu có dịp đến một lần, lần sau chắc chắn bạn muốn quay lại vì nó có quá nhiều điều chờ đợi bạn khám phá.
Hanh%20trinh%20Vclass%20(4).jpg
Đầm Môn là một nơi nếu có dịp đến một lần, lần sau chắc chắn bạn muốn quay lại vì nó có quá nhiều điều chờ đợi bạn khám phá[/i]
Đây là lần thứ 2 đến với bán đảo thuộc vịnh Vân Phong này, có chút quen thuộc, có chút ký ức nhưng tôi vẫn thấy thật nhiều điều lạ. Đầm Môn đẹp đến lạ, quyến rũ đến lạ.
Từ lối rẽ cách thành phố Nha Trang chừng 60km, chúng tôi bắt gặp biển chỉ dẫn rẽ phải: “Đầm Môn: 18km”. Đó cũng là lúc dường như bạn đang lạc vào một xứ sở khác, xứ sở mà nếu chưa từng đến, bạn sẽ chẳng nghĩ nó có ở trên đời.
Con đường dài 18,5 km xuyên qua những cồn cát ven biển, sóng êm ả, nước trong xanh dẫn chúng tôi tới Đầm Môn. Ngần ấy cây số chúng tôi đi trong mê đắm, và điểm cuối cùng dừng lại là một làng chài nhỏ nằm trong vịnh, kín đáo, quanh năm xanh rợp bóng dừa.
Đến với làng chài nhỏ này, hỏi một cụ già địa phương da xạm màu nắng mới biết, trước kia, người dân ở đây vì quanh năm sống chung với cát không mang dép và có thể ngồi hay nằm dài trên cát bất kể nơi nào. Điều lạ nữa là dân cư ở đây không quét nhà (trừ những nhà đã có nền xi măng hoặc lát gạch) mà chủ yếu là sàng cát để loại bỏ rác bẩn quanh nhà, do đất ở đây toàn là cát lún. Thôn Đầm Môn Thượng có đồi cát cao, dân phượt có thể leo lên ngắm biển xanh thẳm ngoài xa. Còn ở thôn Xuân Đừng, chỉ cần đào một gang tay sẽ tìm thấy nước ngọt ngay cạnh bờ biển. Lại thêm một điều lạ.

Hanh%20trinh%20Vclass%20(13).jpg
Hanh%20trinh%20Vclass%20(3).jpg


Sau khi tìm hiểu phong tục và lối sống sinh hoạt của người dân làng chài, chúng tôi quay trở ra để tìm đường xuống biển. Bất giác, gặp một con đường thẳng băng, hai bên là những cồn cát, đụn cây trông giống y cảnh miền tây nước Mỹ mà tôi đã từng thấy trên phim ảnh. Nếu là dân ưa tốc độ, hẳn đây sẽ là “điều kiện lý tưởng” để ngẫu hứng đạp lút chân ga mà thử độ phê khi xe tăng tốc. Nhưng chúng tôi không như thế. Cảnh đẹp thế này chẳng tội gì mà “cưỡi ngựa xem hoa”. Cái hay trên V-Class là được tích hợp hệ thống Cruise Control. Đoạn đường biển vừa rộng, vừa vắng người chính là đất cho Cruise Control “dụng võ”. Tôi đã đã thiết lập ở mức 50 km/h và V-Class đã tự động “nhấn ga” giúp cho tôi rảnh chân hơn và chỉ việc đặt hờ chân vào bàn đạp phanh để phòng khi có tình huống bất ngờ. Thế rồi nhờ đó mà tự do ngó nghiêng, ngắm cảnh. Đoạn nào đẹp, cả đoàn dừng lại tác nghiệp, chụp hình, quay phim để ghi lại những hình ảnh ấn tượng nhất của cá nhân và “người bạn đồng hành” V-Class.
Lang thang dọc con đường mà khi chụp ảnh lên, ai cũng tưởng ở tận miền Tây viễn xứ, chúng tôi gặp một anh chàng độc hành trên chiếc cào cào cũ. Hỏi ra mới biết, anh đã “bỏ nhà” đi đến nay đã gần 20 ngày. Một mình du hí khắp miền Tây, miền Nam rồi ngược ra miền Trung để tìm đến nơi này. Anh nói, dù đã mỏi, đã nhớ nhà nhưng khi nghe bạn kể về Đầm Môn thì nhất định phải ghé qua. Dân phượt một mình kể cũng lạ, và ông nào cũng hâm hâm như thế.
Hanh%20trinh%20Vclass%20(5).jpg
Ở những nơi có thiên nhiên tuyệt đẹp dường như thời gian trôi nhanh hơn[/i]
Ở những nơi có thiên nhiên tuyệt đẹp dường như thời gian trôi nhanh hơn. Ai cũng kêu trời sao nhanh tối thế. Còn phải đi nơi nọ nơi kia mà đành “lỡ hẹn”. Tối đến, chúng tôi tìm đến quán ăn địa phương – nơi 2 năm trước đã ghé qua và ấn tượng mãi với món cầu hàu. “Làm” ly bia rồi tìm đến một nhà nghỉ bình dân nằm ngay đầu làng chài, chúng tôi sẽ lại ngủ sớm để ngày mai đón cho kỳ được ánh bình minh ở Đầm Môn – nơi được biết đến là địa điểm đón bình minh đầu tiên trên đất liền ở Việt Nam.
Thế Đạt (Trithucthoidai)Ảnh: Lê Hùng
 
Back
Top