Tiếng xe chạy rít ngoài đường, tiếng còi xe, tiếng người đi làm rộn rã, mùi bún riêu của bà Ba bên cạnh nhà làm tôi mơ màng. Bất chợt vợ gọi: "Dậy, anh dậy đưa con đi học, trời mưa lạnh". Tôi vội vàng bật dậy vệ sinh cá nhân, cùng vợ chuẩn bị đưa con đến trường.
Trời Sài Gòn lập đông, hơi mờ sương trong gió lạnh. Thành phố mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái. Bánh xe nhè nhẹ vào cua ra đường cái. "Ba ơi ba... đèn đỏ", tôi chậm chậm dừng đèn, ngó ra ngoài cửa. Hai cu con mắt nhao nhao nhìn đường trong cabin, ngoài đường có phụ huynh che che, đùm đùm chở con cùng đi chung đường với tôi.
Xa xa có mấy bạn nữ văn phòng váy ngắn dài để lộ nước da trắng của đôi chân chưa kịp che bằng váy chống nắng hay bụi. Ngoài trời mưa lất phất. Tới cổng trường ba cha con tôi đỗ xe cách xa 100 m, thong thả bước về hướng lớp và tôi nói về việc vì sao mình đỗ xe ở xa.
Tôi bên chiếc xe của mình.[/i]
Công đôi ba việc, chở con xong, tôi chạy xe lấy hàng tại khu công nghiệp gần đó, tôi ghé qua quán cà phê đầu cổng đợi đến giờ hẹn. Kêu ly cà phê sữa nóng, nhìn từng giọt cà phê tí tách rơi, tiếng nhạc êm đềm. "Mưa vẫn mưa bay trên từng tháp cổ, dài tay em với...". Tôi mặc kệ nhìn trời sang đông. Ngoài kia dòng xe nối đuôi trong gió lạnh.
Sáu năm trước khi sinh đứa con đầu lòng, năm tiếp theo sinh đứa thứ hai, những lần đưa đón vợ con trong mưa sầm sập, lạnh lẽo, núp dưới hiên nhà ai, nhìn dòng xe, những chiếc xe hơi lướt qua mà lòng thèm thuồng. Lòng bảo lòng, rồi ta sẽ mua. Mưa ngớt, những hạt mưa li ti bám trên nhành hoàng lan bên tường rào nhà ai.
Sau khi gom hết tiền có thể xoay và bán hai chỉ vàng của hồi môn của vợ thì cũng tậu được chiếc xe hơi gọi là bốn bánh. Ngày qua ngày đưa đón con, khám chữa bệnh, đi học, kết hợp giao hàng. Cuộc đời cứ trôi, ta cứ vi vu, con cái, vợ chồng hạnh phúc qua ngày. Ngẫm lại đời có câu: "Hạnh phúc không tồn tại ở vạch đích mà nó tồn tại trên đoạn đường hướng tới vạch đích”, luôn đúng với tôi trong thời điểm đó. Hàng hoá không phải lưu kho nhiều, chất lượng và thời gian giao tăng lên, uy tín và giá thành tốt, công việc và lợi nhuận tăng dần lên.
Hơn một năm sau tôi đổi xe khác phù hợp và chất lượng hơn sau khi ba mẹ ở quê cho vay thêm mấy tấn lúa để đổi xe... nghe cũng nực cười. Ơ, mình cũng có xe như người ta, mình đi đám đình cũng có xe riêng như ai, những bà con ở xa, năm xưa tôi chưa có thời gian và điều kiện tới giờ ba tôi nhắc: "Con đánh xe tới thay mặt ba mẹ nhé", nghe ba tôi nói mà hiểu được ba tôi cũng hãnh diện phần nào.
Còn về công việc. Có những đơn hàng nhỏ giá trị không lớn, tôi cứ đánh xe vào và lấy hay giao cho khách, họ nói: "đi xe hơi chở có vậy thôi à..?” Tôi nói: "Quan trọng là phục vụ ạ, mình nuôi nó, nó nuôi mình” thời gian qua, có khách hàng chẳng thèm biết tôi ở đâu, cứ đánh xe hơi đến là bốc hàng và giao, rồi thanh toán, đến đàm phán cũng cái xe ấy. Ngẫm cũng thấy vui vui.
Từ ngày học xong lái xe và có xe, bạn bè cũng đua theo học lái xe mặc dù chưa mua hay chưa có nhu cầu mua chỉ vì nghe tôi nói: "Đã là đàn ông phải biết lái xe, tụi Tây có xe cả trăm năm, mình phải lái được”. thế là mình trở thành "thầy" dạy và tư vấn xe bất đắc dĩ.
Kể cũng lạ, từ đó tôi và nhóm bạn cũng khác nhiều, vợ tôi cũng thế, mỗi khi ra đường cũng từ tốn, từ mở cửa xe, vệ sinh, ăn uống trên xe, chạy xe cũng không theo lề lối cũ. Mỗi lần lên xe hai cu con nói: "Mẹ đừng xả rác ra đường người ta đi tai nạn đấy”. Nói là làm, hai đứa uống sữa ăn vặt xong gói đồ thừa vào túi về nhà mới cho vào sọt, kể cả đi xe taxi hay Uber.
Trời miền Nam thời điểm này bị ảnh hưởng của bão, tôi tranh thủ về đón hai nhóc. Tiếng trống trường rộn rã, tụi nhỏ hớn hở lên xe bi bô kể cho tôi hôm nay chúng học và bạn bè thầy cô thế nào. Đứa lớn kể có bạn Lan hôm nay không đi học, ba bạn Lan nói vì hôm qua bị mưa lạnh và bị ốm. Tôi vừa nghe khẽ liếc qua chúng tay ôm vô-lăng thẳng tiến về nhà, trời mây đen, dòng người hối hả. Tôi mở video cho chúng xem phim tụi nó thích.
Sau bữa cơm tối, bản tin thời sự có đoạn, giá xe hơi năm 2018 sẽ giảm. Tôi thấy vui vui. Ngoài trời vẫn mưa, gió rít qua hàng me cạnh nhà. Tôi nói với vợ: "trời sang đông rồi, chắc ngoài Bắc lạnh lắm em nhỉ?". Ngày mai tôi có cuộc hẹn sớm.
Theo độc giả Hoàng Châu (VnExpress)
Trời Sài Gòn lập đông, hơi mờ sương trong gió lạnh. Thành phố mùa đông năm nay lạnh hơn năm ngoái. Bánh xe nhè nhẹ vào cua ra đường cái. "Ba ơi ba... đèn đỏ", tôi chậm chậm dừng đèn, ngó ra ngoài cửa. Hai cu con mắt nhao nhao nhìn đường trong cabin, ngoài đường có phụ huynh che che, đùm đùm chở con cùng đi chung đường với tôi.
Xa xa có mấy bạn nữ văn phòng váy ngắn dài để lộ nước da trắng của đôi chân chưa kịp che bằng váy chống nắng hay bụi. Ngoài trời mưa lất phất. Tới cổng trường ba cha con tôi đỗ xe cách xa 100 m, thong thả bước về hướng lớp và tôi nói về việc vì sao mình đỗ xe ở xa.
Công đôi ba việc, chở con xong, tôi chạy xe lấy hàng tại khu công nghiệp gần đó, tôi ghé qua quán cà phê đầu cổng đợi đến giờ hẹn. Kêu ly cà phê sữa nóng, nhìn từng giọt cà phê tí tách rơi, tiếng nhạc êm đềm. "Mưa vẫn mưa bay trên từng tháp cổ, dài tay em với...". Tôi mặc kệ nhìn trời sang đông. Ngoài kia dòng xe nối đuôi trong gió lạnh.
Sáu năm trước khi sinh đứa con đầu lòng, năm tiếp theo sinh đứa thứ hai, những lần đưa đón vợ con trong mưa sầm sập, lạnh lẽo, núp dưới hiên nhà ai, nhìn dòng xe, những chiếc xe hơi lướt qua mà lòng thèm thuồng. Lòng bảo lòng, rồi ta sẽ mua. Mưa ngớt, những hạt mưa li ti bám trên nhành hoàng lan bên tường rào nhà ai.
Sau khi gom hết tiền có thể xoay và bán hai chỉ vàng của hồi môn của vợ thì cũng tậu được chiếc xe hơi gọi là bốn bánh. Ngày qua ngày đưa đón con, khám chữa bệnh, đi học, kết hợp giao hàng. Cuộc đời cứ trôi, ta cứ vi vu, con cái, vợ chồng hạnh phúc qua ngày. Ngẫm lại đời có câu: "Hạnh phúc không tồn tại ở vạch đích mà nó tồn tại trên đoạn đường hướng tới vạch đích”, luôn đúng với tôi trong thời điểm đó. Hàng hoá không phải lưu kho nhiều, chất lượng và thời gian giao tăng lên, uy tín và giá thành tốt, công việc và lợi nhuận tăng dần lên.
Hơn một năm sau tôi đổi xe khác phù hợp và chất lượng hơn sau khi ba mẹ ở quê cho vay thêm mấy tấn lúa để đổi xe... nghe cũng nực cười. Ơ, mình cũng có xe như người ta, mình đi đám đình cũng có xe riêng như ai, những bà con ở xa, năm xưa tôi chưa có thời gian và điều kiện tới giờ ba tôi nhắc: "Con đánh xe tới thay mặt ba mẹ nhé", nghe ba tôi nói mà hiểu được ba tôi cũng hãnh diện phần nào.
Còn về công việc. Có những đơn hàng nhỏ giá trị không lớn, tôi cứ đánh xe vào và lấy hay giao cho khách, họ nói: "đi xe hơi chở có vậy thôi à..?” Tôi nói: "Quan trọng là phục vụ ạ, mình nuôi nó, nó nuôi mình” thời gian qua, có khách hàng chẳng thèm biết tôi ở đâu, cứ đánh xe hơi đến là bốc hàng và giao, rồi thanh toán, đến đàm phán cũng cái xe ấy. Ngẫm cũng thấy vui vui.
Từ ngày học xong lái xe và có xe, bạn bè cũng đua theo học lái xe mặc dù chưa mua hay chưa có nhu cầu mua chỉ vì nghe tôi nói: "Đã là đàn ông phải biết lái xe, tụi Tây có xe cả trăm năm, mình phải lái được”. thế là mình trở thành "thầy" dạy và tư vấn xe bất đắc dĩ.
Kể cũng lạ, từ đó tôi và nhóm bạn cũng khác nhiều, vợ tôi cũng thế, mỗi khi ra đường cũng từ tốn, từ mở cửa xe, vệ sinh, ăn uống trên xe, chạy xe cũng không theo lề lối cũ. Mỗi lần lên xe hai cu con nói: "Mẹ đừng xả rác ra đường người ta đi tai nạn đấy”. Nói là làm, hai đứa uống sữa ăn vặt xong gói đồ thừa vào túi về nhà mới cho vào sọt, kể cả đi xe taxi hay Uber.
Trời miền Nam thời điểm này bị ảnh hưởng của bão, tôi tranh thủ về đón hai nhóc. Tiếng trống trường rộn rã, tụi nhỏ hớn hở lên xe bi bô kể cho tôi hôm nay chúng học và bạn bè thầy cô thế nào. Đứa lớn kể có bạn Lan hôm nay không đi học, ba bạn Lan nói vì hôm qua bị mưa lạnh và bị ốm. Tôi vừa nghe khẽ liếc qua chúng tay ôm vô-lăng thẳng tiến về nhà, trời mây đen, dòng người hối hả. Tôi mở video cho chúng xem phim tụi nó thích.
Sau bữa cơm tối, bản tin thời sự có đoạn, giá xe hơi năm 2018 sẽ giảm. Tôi thấy vui vui. Ngoài trời vẫn mưa, gió rít qua hàng me cạnh nhà. Tôi nói với vợ: "trời sang đông rồi, chắc ngoài Bắc lạnh lắm em nhỉ?". Ngày mai tôi có cuộc hẹn sớm.
Theo độc giả Hoàng Châu (VnExpress)